"Đối với một người đi dưới mưa thì điều cần nhất không phải là cây dù mà là một người cùng đi bên cạnh dưới mưa. Và với một người đang khóc thì điều cần không phải là 1 chiếc khăn tay mà là một bờ ngực để có thể dựa vào khóc.
Có những kẻ sinh ra đã cô đơn. Không hiểu là vô tình do bàn tay vô hình nào đó hay do bản thân nó tạo ra cái dáng vẻ cô độc, lạc lõng hiu quạnh ấy. Cứ tưởng rằng lúc nào cũng có thể giấu nỗi buồn sau đôi mắt nhưng cũng có những lúc nó đầy và quá tải, tất cả chỉ trực trào ra. Thật may, với lý trí vốn là bản năng của kẻ cô đơn-nó vẫn sẽ chọn một góc tối để bật khóc.
Tôi đã đọc được ở đâu đó câu nói như thế này: "Đối với một người đi dưới mưa thì điều cần nhất không phải là cây dù mà là một người cùng đi bên cạnh dưới mưa. Và với một người đang khóc thì điều cần không phải là một chiếc khăn tay mà là một bờ ngực để có thể dựa vào khóc."
Những kẻ luôn chọn đi mình như tôi và bạn, tất nhiên sẽ có những lúc muốn có ai đó đủ quan trọng để đi bên cạnh. Chắc hẳn đã có quãng thời gian bạn đã đứng lên đi tìm, và rồi tìm hoài tìm hoài không thấy. Rốt cục thì thành phố này quá bé nên ít người hay nó quá rộng để tìm ra một người. Hay cuộc sống này quá bận rộn khiến ta quên mất việc đi tìm?
Người mà hầu như ai cũng từng chờ: Bạn thân khác giới. Có rất nhiều người dành cả một quãng thời gian rất dài để đơn phương bạn thân, vì chẳng phải đó là người có quá nhiều sở thích giống mình, hợp cạ hợp guu, lại còn hay quan tâm nhau, vài cử chỉ thân mật dù mang danh nghĩa là bạn nhưng rất dễ khiến ta rung rinh nên chúng ta rất dễ nhầm lẫn và cứ âm thầm chờ nó. Rồi lại bị rơi vào cái vòng luẩn quẩn phân vân: nói ra hay không vì sợ mất tình bạn lắm. Sợ nó tránh mặt, sợ không còn được chơi cùng nó, sợ không còn cảm thấy thoải mái với nó. Có lẽ đây là người mà chúng ta dành thời gian lâu nhất để chờ và cũng dễ để đánh mất nhất nhưng lại rất khó để tránh khỏi cái rung động đầu đời ấy. Nhưng nếu đi qua rồi thì thấy nó có gì đó ngốc nghếch mà lại đáng yêu vô cùng. Mặc dù đôi lúc cũng chạnh lòng lắm, cứ có niềm tiếc nuối gì đó mà ngoái lại mãi. Trạm dừng này đừng đứng lâu quá nhé.
Cứ đứng lại chờ mãi ở một trạm dừng mà vẫn không thể gặp, thôi thì bỏ đi. Chuyến đi cuộc sống của chúng ta không thể mãi vì một người lỡ hẹn không đến mà chờ mãi vậy được. Nếu ở trạm dừng vẫn không thể gặp thì hãy cứ lên xe đi tiếp, vì biết đâu đang có ai đó chờ bạn ở trạm kế tiếp thì sao?
Còn nếu vẫn không thể gặp được thì hãy cứ bình tĩnh đi một mình tự chiêm nghiệm sự trưởng thành. Đi một mình sẽ dạy ta cách sống độc lập hơn, mạnh mẽ hơn vốn bởi tất cả xảy đến chỉ có ta một mình đương đầu. Đi một mình cũng sẽ dạy ta thoải mái, yêu bản thân hơn, trân trọng hơn những khoảnh khăc niềm vui nhỏ thôi cũng khiến ta dễ chịu. Một mình đi ăn những món khi bản thân dở chứng thèm những món trái mùa, thảnh thơi lang thang mấy ngõ quanh co nơi khu phố nhỏ ngắm nghía những chuyển động lớn nhỏ xung quanh hay tìm kiếm vài món đồ chỉ mình hứng thú, vẫn vui vẻ hào hứng khi một mình đi xem phim dẫu cho cái khung giờ chiếu oái oăm chả có ai đi xem. Có sao đâu. Đâu phải ai cũng thấy được thú vui của việc đi một mình.
Dẫu có thể việc một mình đi qua khó khăn gập ghềnh của cuộc sống lắm lúc khiến bản thân dễ rơi vào sự im lặng, lâu quá sẽ là đi lạc vào bóng tối của trầm cảm khi bế tắc bao trùm lối thoát. Đừng quên rằng, dẫu bạn đang đi một mình nhưng đằng sau bạn vẫn luôn có gia đình, những người yêu thương bạn vô điều kiện vẫn dõi theo và luôn dang rộng vòng tay đón bạn về. Và phía trước, một trạm dừng nào đó không xa đang có người vẫn kiên trì đợi bạn đến. Hãy cố gắng để đừng mất niềm tin, bởi nếu đánh mất niềm tin lối thoát của bạn sẽ chẳng còn. Chẳng ai có thể sống chìm mãi trong "bóng tối trầm cảm", hãy tìm ra được ánh sáng cho lối thoát, đừng chọn cách tự giết chết nó-trầm cảm.
Thanh xuân dài hay ngắn, cô đơn hay hạnh phúc, vui vẻ hay đau buồn thì nó vẫn là thanh xuân của chúng ta. Điều quan trọng là sự trưởng thành chúng ta có được sau khi đi qua quãng thời gian thanh xuân đẹp đẽ ấy.
0 Comments:
Đăng nhận xét