"TRƯỚC HẾT HÃY TÌM KIẾM NƯỚC THIÊN CHÚA VÀ ĐỨC CÔNG CHÍNH CỦA NGƯỜI, CÒN TẤT CẢ NHỮNG THỨ KIA, NGƯỜI SẼ THÊM CHO" MT 6,33

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2016

Hiệu ứng chuồn chuồn

Đó là một buổi chiều của mùa hạ, khi mà bên ngoài trời bắt đầu tối sầm lại, mây đen đùng đùng kéo đến, báo hiệu chuẩn bị có một trận mưa lôi đình sắp diễn ra. Mình đang ngồi chăm chú tập trung vào những trang sách đặt trên bàn làm việc trong văn phòng, cũng chẳng thèm mải mai chú ý chuyện gì sắp diễn ra bên ngoài kia. 


Bất chợt, một thứ âm thanh gì đó là lạ đập vào tai, làm phân tán sự tập trung của mình. Ban đầu âm thanh chỉ nho nhỏ, nhưng mỗi lúc một lớn dần, lớn dần, có thể do sự tập trung của mình vào cái thứ âm thanh đó mỗi lúc một nhiều hơn, khiến cho mình cảm giác rằng âm thanh đang to dần lên.

Được một lúc, sự hiếu kỳ và tò mò trong con người mình bắt đầu trỗi dậy. Mình gập sách lại, ngước mắt lên nhìn về hướng âm thanh đó đang phát ra. Đó là một cửa sổ nhôm, dạng cửa lùa, cửa đang mở, và một con chuồn chuồn đang đâm đầu vào tấm kính của cửa sổ, nó đang cố gắng để thoát thân ra bên ngoài.

Mình chợt nghĩ, đúng là một con vật ngu si. Nó chỉ cần lùi lại một chút, đập cánh bay về hướng bên trái, hoặc bên phải, là có thể thoát thân rồi. Thế là mình đứng lên đi về hướng con chuồn chuồn, đưa tay kéo cánh cửa sổ đang mở về một bên, chừa một khoảng trống để con chuồn chuồn thoát ra bên ngoài, và nó nhanh chóng bay vút vào bầu trời và mất hút không còn trông thấy nữa.


Quay trở lại cái bàn với cuốn sách còn đang dang dở, mình chưa thể nào tập trung lại được. Hình ảnh con chuồn chuồn cứ ám ảnh trong tâm trí mình. Một chút suy nghĩ thoáng qua trong đầu rằng Thiên Chúa tạo nên loài vật vô tri vô giác, chỉ biết sống theo bản năng của chúng. Còn con người thì Ngài dựng nên có linh hồn, có trí khôn, có cảm xúc. Ấy thế mà, đã bao nhiêu lần mình đã thật sự sống đúng như một con người thật sự hay chưa? Hay chỉ tồn tại theo bản năng của một loài vật nào đó?

Đã bao nhiêu lần, khi đứng trước những căng thẳng, những bế tắc trong cuộc sống, ta đã hành động giống như con chuồn chuồn kia, cứ đập cánh trong vô định mà không cần biết rằng nó có thoát ra được bên ngoài hay không. Tại sao mỗi khi gặp bế tắt, không có lối thoát trong cuộc sống, chúng ta lại không dừng lại tại nơi xảy ra vấn đề, chấp nhận lùi lại một bước, chấp nhận chậm đi một nhịp, để có thể nhìn nhận một cách khách quan và thấu đáu về vấn đề của mình. Giống như con chuồn chuồn, nó chỉ cần bay lùi lại là có thể thấy được con đường thoát thân cho mình rồi. Nó thì không suy nghĩ được như vậy, nhưng chúng ta, chúng ta có thể đấy.

Đã bao nhiêu lần, khi đứng trước một vấn đề, chúng ta biết rằng nếu cứ tiếp diễn, mọi chuyện sẽ ngày càng trở nên tồi tệ hơn, nhưng chúng ta lại không đủ dũng khí đế kết thúc những hành động không mang lại kết quả tốt đẹp đó. Con chuồn chuồn nó chỉ biết đập cánh và đâm đầu vào tấm kính cửa sổ, vì nó không còn một sự lựa chọn nào khác. Nhưng chúng ta thì khác, chúng ta có quyền đâm đầu vào một bức tường kiêng cố không sức mạnh nào có thể đánh sập nó, hoặc là chấp nhận lùi lại một bước để tìm một ngã rẽ khác tốt hơn cho chính mình.


Vì vậy, hãy bình tâm trước những biến cố trong cuộc sống đang xảy đến với mình. Hãy đối diện với nó, đối diện với chính bản thân mình và tự hỏi: 
  • Tại sao sự việc này lại xảy đến với mình? 
  • Mình đã làm gì hoặc mình đã không làm gì trước đó, để sự việc diễn ra như vậy? 
  • Giờ đây, mình có thể làm gì để mọi việc trở nên tốt đẹp hơn? 
  • Mình sẽ học được những gì từ biến cố này? 
Và rồi, hãy thinh lặng, hãy lắng nghe giọng nói nho nhỏ nơi đáy lòng mình, và làm theo những gì nó mách bảo, mình tin rồi mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn. 

Bạn thân mến! Cuộc sống là một chặng hành trình dài, do đó, có đôi lúc chúng ta cần lắm những điểm rơi, những khoảng lặng trong tâm hồn, để đối thoại với chính mình, để nhìn nhận lại con đường mình đã đi qua, để nhìn về con đường sắp tới mình cần phải hướng đến, và để mình không bị lạc giữa đường đời vạn nẽo. Quan trọng nhất là để mình không bị đánh mất giá trị của bản thân, không bị đánh mất phẩm chất và nhân cách riêng của chính mình. "Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến."

Cầu chúc những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống sẽ đến với bạn, bạn của tôi.


Nguyễn Quốc Bửu

0 Comments:

Đăng nhận xét