Mãi cho đến một ngày, ta chợt nhận ra rằng trong đôi mắt mình đã không còn được một cái nhìn tinh khôi và thuần khiết như ngày nào nữa. Trong đôi mắt ấy đã nhuốm màu sắc của cuộc sống, của những trãi nghiệm mà ta đã từng nếm qua, để rồi ta luôn nhìn cái thực tại đang diễn ra trước mắt mình bằng một cái nhìn của quá khứ, bằng suy đoán, bằng những kinh nghiệm ta đã trải qua, mà không thể nhìn nhận sự vật và con người ngay trước mặt ta như thể họ đang là.
Khả năng đọc vị người khác là một con dao hai lưỡi, đôi khi nó giúp bạn rất nhiều trong công việc lẫn cuộc sống, nhưng đôi khi chính nó âm thầm hãm hại lại bạn.
Hãy cùng đọc câu chuyện sau đây của tác giả Đoàn Thị Thu Vân đễ hiểu rõ hơn về những gì mình chia sẻ bạn nhé!
KẺ CHƠI DAO
Y là người có địa vị trong xã hội
nhưng đồng thời lại ưa thích sự trung thực. Y cầu trời khấn phật cho mình có một
năng lực đặc biệt hiểu thấu được tâm can người khác. Lời cầu khẩn của y thấu đến
tai Bụt. Bụt ban cho y một viên ngọc “tha thông tâm”, mang nó trong người sẽ
nhìn rõ được tư tưởng của người khác. Y mừng rỡ vô hạn, cảm thấy đó là tất cả ý
nghĩa và bí quyết về sự thành công trong cuộc sống.
Hôm sau y đến nơi làm việc. Một
thuộc cấp chào đón y với sự ngưỡng mộ nhiệt thành: “Ô, thủ trưởng kính mến!
Nhờ sự lãnh đạo sáng suốt của thủ trưởng, xí nghiệp ta tháng này đã…” Cùng lúc ấy,
y đọc được tư tưởng nơi anh ta: “Đồ bất tài vô tích sự! Sao không sớm về vườn
cho người khác nhờ!”
Ngỡ ngàng và buồn bực, không còn
hứng thú làm việc, y bỏ ra ngoài. Trên đường phố, y gặp lại một người bạn cũ.
Anh bạn mừng rỡ vồ vập: “Ôi lâu ngày quá! Tớ vẫn nhắc cậu luôn! Trông cậu hồi
này trẻ đẹp hẳn ra!” Nhưng suy nghĩ của anh ta đã kịp hiện lên trước mắt y: “Phải
gắng nịnh hắn một chút để xoay món tiền ta đang cần”.
Thất vọng và chán nản, y bước vội
về nhà, nơi có người bạn đời tri kỷ đã chia vui sẻ buồn cùng y gần hai mươi
năm. Nàng đón y nơi ngưỡng cửa với mắt nhìn âu yếm và giọng nói nũng nịu hệt
như ngày nào: “Ôi anh yêu! Tối nay anh phải ở nhà với em đấy nhé!” Không để y kịp
tắm mình trong hạnh phúc, vị thần của sự thực vội mách bảo ý nghĩ của nàng: “Thế
này thì lỡ kế hoạch của mình mất! Cầu mong sao lão trọc phải trực tối nay, hoặc
xéo đi một xó nào cho rảnh”.
Đau đớn và tuyệt vọng, y quày quả
bỏ đi trước con mắt ngạc nhiên của nàng. Y đi mãi, đi mãi, xa khỏi thành phố
nơi y ở và dừng chân bên một bờ sông. Sau những giờ phút đấu tranh dữ dội, y
quyết định vứt viên ngọc xuống dòng sông để làm lại cuộc đời. Y chọn một làng
quê hiền hòa và làm bạn với những con người mộc mạc.
Nhưng mỗi buổi sáng thức dậy,
nghe câu chào hỏi đầu tiên của người hàng xóm, trong y không sao ngăn được dậy
lên những ý nghĩ: “Sao hắn niềm nở thế? Hắn muốn gì ở ta?” Và cứ như thế, y cố
tìm đọc những ý nghĩ đàng sau những gương mặt. Y suy đoán và tưởng tượng. Y
thắc mắc và nghi ngờ. Rồi y đâm ra hơi ngớ ngẩn. Giống hệt như một người bị tẩu
hỏa nhập ma khi lòng muốn vượt quá mức mà công phu chưa tới mức. Sự thanh thản
trong cuộc sống dường như đã giã từ y, mãi mãi…
Đoàn Thị Thu Vân
0 Comments:
Đăng nhận xét