Chạy
dọc theo con đường quê là hai hàng bông soi nhái đang mùa nở rộ, con đường chạy
xa tít một màu vàng hoe.
Mùa
này quê mình mọi người đang tất bật cho một vụ mùa mới. Chạy dọc trên con đường
làng là những cánh đồng xa tận chân trời. Thấp thoáng xa xa là bà con nông dân
quê mình đang tất bật gieo những đám mạ mới. Một vài đám ruộng đã chuyển thành
màu xanh mượt của mạ non, một vài nơi vẫn còn là màu nâu xám của đất đang chuẩn
bị được gieo mạ. Đâu đó vài bầy cò trắng thả mình xuống những vũng nước nhỏ còn
đọng lại trên đám ruông để mong tìm được ít con tép, con cá lòng tong cho vào bụng.
Bức tranh quê mình sao mà đẹp đến vậy???
Chạy
xe trêm con đường quê và cảm nhận cái hương vị mà mình gọi là “mùi quê hương”. Đã
bao lâu rồi mình không được thả hồn trên những đám ruộng xanh màu lúa cùng với
lũ bạn trong xóm, tay cầm sợi dây kéo kéo cho con diều đang bay phất phới trên
bầu trời lộng gió. Đôi mắt lim dim mơ màng theo những đám mây trắng đang bay
nhè nhẹ, buộc lòng tôi hỏi mấy đứa bạn “ê tụi bây, sau này lớn lên tụi bây muốn
làm gì? Tao thì muốn làm Bác sĩ”. Thời đó tôi chỉ hiểu bác sĩ là khám chữa bệnh,
ngoài ra chẳng hiểu thêm một chút gì về cái nghề ấy, cũng không biết được rằng
không phải ai cũng có thể học để thành bác sĩ được. Cái lí do đến trong tiềm thức
của tôi lúc đó rất đơn giản, là người lớn ai cũng bảo nhau: “con ông tư làm bác
sĩ, con chị bảy làm kỹ sư, nghe nói lương ngon lắm”. Thế là từ đó ai hỏi tôi lớn
lên muốn làm gì, tôi liền trả lời “bác sĩ” mà không cần chút gì để đắn đo suy
nghĩ. Con nít mà, không suy nghĩ nhiều và sâu xa như ngưới lớn được.
Hồi
nhỏ, cứ mỗi lần hè về là mình lại được ba mẹ cho về ngoại chơi cả tuần ở đó!
Quê ngoại mình thời bấy giờ con hoang vu lắm, không có đường xá như bây giờ, muốn
về ngoại chỉ có duy nhất một con đường là đi “võ lãi” (mình không biết sao người
ta gọi là võ lãi, chắc là tại nó dài như con lãi vậy). Mỗi lần được cho về ngoại
là mình khoái chí lắm, ở đó có mấy anh chị em con Cậu, con Dì cũng bằng tuổi
mình, tha hồ mà quậy phá, vì ở nhà ít khi được mẹ cho ra ngoài chơi, cậu út mà
(lúc đó út chứ giờ hết được út rồi). Nhưng được vài ngày là bắt đầu nhớ nhà, nhớ
ba mẹ. Mỗi lần nghe tiếng võ máy chạy xa xa, mình lại nói chắc ba vô rước con về,
ông ngoại cứ chọc là “mày bị bỏ luôn rồi không có ai rước đâu!”. Từ từ tiếng
máy chạy càng xa dần, xa dần rồi mất hẳng không còn nghe nữa, vậy là mình buồn
thỉu ngồi một mình cả tiếng đồng hồ không thèm nói với ai câu nào. Có lần nhớ
nhà quá không chịu nữa phải năn nĩ dì tư đưa cho về.
Mình
nhớ có lần về ngoại chơi, ông ngoại đang kéo cái võ lãi của ông lên để vá và
sơn sữa nó lại. Bọn con nít chúng mình cả đám kéo lại xem ông làm gì, tranh thủ
nghịch phá đồ đạc của ông. Tiện thể đang có nước sơn, ông kêu mấy đứa cháu
chúng mình đứa nào có “vòi voi” lại đây ông sơn cho mỗi đứa một màu, xanh đỏ
tím vàng màu nào cũng có. Vậy là mỗi đứa được ông vẽ cho một màu, đứa nào thích
nhiều màu cũng có luôn. Mới được vẽ thì thích lắm, đứa nào cũng vác cài “vòi
voi” vĩ đại của mình đi khoe người này người kia, ai cũng cười lăn ra. Chơi chán
rồi lại hỏi ông giờ sao rửa ra được? Ông nói sơn rồi là dính luôn không có rửa
ra được, đứa nào cũng khóc bù lu bù loa cứ tưởng ông nói thiệt.
Quê
ngoại mình ngày trước buồn lắm, mỗi ngày từ sáng sớm đến chiều tối chỉ biết
phơi lưng ra trên những đám ruộng, đám rẫy, một nắng hai sương mong có được một
mùa bội thu. Phương tiện đi lại cũng khó khăn, ngày đó ngay cả điện cũng chưa
có, nhà nào khá giả thì có bình sạc để thắp sáng, nhà nào nghèo hơn thì chỉ đốt
đèn dầu, giải trí là một cái gì đó có vẻ hơi xa xỉ với bà con nơi đây. Mỗi khi
đêm xuống là đâu đâu cũng chỉ một màu đen xì của đất, thấp thoáng trên những bụi
dừa nước dưới mé sông có một vài con đom đóm đang lượn mình qua những khe lá, chóp
nháy rất đẹp. Có những đêm mình bắt vài con thả vào mùng, nằm trong đó mà cứ
như đang ngắm sao trên trời. Nhưng điều lạ là sáng dậy mấy con đom đóm đều chết
hết không một con nào còn sống. Nhiều lần như vậy, tôi hỏi dì tư (vì mỗi lần về
ngoại mình đều ngủ với dì tư, dì thương mình lắm) “sao mấy con đom đóm sáng ra
là chết hết vậy dì?”. Dì tôi nói đom đóm tối nó phát sáng, khi nào hết điện nó
phải bay về trời để sạc, cũng giống như mình đi sạc bình để thắp đèn vậy, do
mình nhôt nó trong mùng nó không bay về trời được, hết điện nên nó chết. Mình
nghe cũng có lí, nhưng đến tận bây giờ mình cũng không hiểu cái lí do thật sự
khiến cho những con đom đóm chết, có lẽ do bản chất nó như vậy.
Chiều
chiều xuống sông tắm, nghe vang vọng xa xa tiếng chim bìm bịp kêu chiều, ngày
đó mình sợ tiếng chim bìm bịp lắm, vì mỗi lần nghe nó kêu mình lại liên tưởng đến
quạ, mà quạ thì lại hay ăn xác chết, mà mình thì sợ xác chết nên mình sợ tiếng
chim bìm bịp luôn, nghe có vẻ không có chút logic nào cả, trẻ con là vậy mà. Giờ
mỗi khi về quê ngoại, chiều chiều xuống bờ sông, nghe tiếng chim bìm bịp kêu,
sao mà lòng cảm thấy buồn đến thế, cũng con sông ngày đó, cũng hàng dừa nước
năm nào,… nhưng mọi thứ giờ đã thay đổi, thay đổi nhiều lắm.
Thời
gian đi qua rồi có bao giờ trở lại, có những thứ mùi vị quê hương của tuổi thơ
giờ chỉ còn là kỷ niệm đẹp được lưu giữ trong tim của mỗi người chúng ta. Hãy cất
giữ nó cẩn thận như những hành trang quý giá mà cuộc đời đã ban tặng cho ta.
Nguyễn Quốc Bửu
Ngày 01/12/2014
Ngày 01/12/2014
2 Comments:
e thấy đâu đó có cái " vòi voi" của mình nghĩ lại mà nhớ ghê
Nói cái vòi voi thì nó k đúng lắm, mà nói toẹt ra thì nó hơi kì kì... (18+)
Đăng nhận xét