Chủ đề Vài lần đón đưa đã nhắc tôi nhớ về anh,
một người đã từng đưa tôi đi khắp những phố phường của Sài Gòn náo nhiệt. Anh
là người đã ở bên cạnh tôi trong những ngày tôi cảm thấy mệt mỏi và tuyệt vọng
vì một cuộc tình đã qua.
Thời gian vẫn cứ trôi, và mỗi cuối tuần trôi
qua tôi lại có thêm một kỷ niệm nữa cùng anh, nơi những con đường góc phố, những
góc quán nửa lạ nửa quen ở Sài Gòn. Chúng tôi đã lặng lẽ bên nhau như thế, cho
một mối quan hệ chẳng thể gọi thành tên.
Đó có phải chăng là phố chẳng đủ dài cho những
kẻ yêu nhau? Có phải vì Sài Gòn bé như lòng bàn tay, nên ngần ấy con đường góc
phố không đủ để ta bước qua những tháng ngày thương nhớ. Cũng chẳng có chuyến
Buýt nào chạy một quãng đường đủ dài để có thể chở một người ta yêu nhất quay về.
Sài Gòn bé lắm, làm sao có thể ôm hết ngần ấy hẹn
thề, bao la như bầu trời, mênh mông như biển cả…
Thành phố này bé lắm, chẳng giữ lại nổi một kỷ
niệm nào sao những hẹn hò vội vã, nên là người cứ thế mà đi…
Sài Gòn bé lắm, nhưng chỉ một đôi lần khờ dại
cũng có thể lạc mất nhau mãi trong đời…
Sài Gòn chật chội lắm, nên phố chẳng đủ dài để
ta và một người ta yêu nhất thành đôi…
Sài Gòn…chưa xa đã nhớ….
0 Comments:
Đăng nhận xét